Hoàng hôn đã buông xuống. Bầu trời trong veo. Mảng trời phía tây chuyển từ màu đỏ tía sang tím nhạt. Rồi tím thẫm. Một vài dải mây trắng vắt ngang bầu trời. Trong thoáng chốc, chúng trở nên mỏng manh. Tan dần, tan dần và cuối cùng biến mất giữa khoảng mênh mông. Cả thành phố nhuộm tím sắc hoàng hôn.
Gió nhè nhẹ thổi. Cái nóng hừng hực của mùa hè phần nào đã dịu bớt. Tôi thong thả đạp xe dọc theo những lối phố quen thuộc. Một cảm giác dịu ngọt nhẹ nhàng lan toả trong tâm hồn làm tôi chợt thấy bâng khuâng. Không khí trên dường phố lúc này thật nhộn nhịp. Từng dòng người hối hả tuôn về các ngả, tưởng chừng như không lúc nào ngớt. Tiếng động cơ của ô tô, xe gắn máy inh ỏi. Tiếng người cười nói líu ta tíu tít. Tiếng rao hàng, chào hàng ồn ã. Khi những vòm cây hai bốn đường thẫm lại thì dãy đèn đường cũng bật sáng. Một thứ màu vàng đùng đục tỏa ra làm cho không gian càng trở nên huyền ảo. Đèn pha ô tô, đèn xe máy cũng được bật lên. Loang loáng. Loang loáng. Mọi vật trở nên nhạt nhoà. Không còn trông rõ mặt người. Chỉ còn những bóng xe lao vun vút. Chỉ còn những bóng hàng cây in xuống lòng đường. Từ các ngôi nhà, từ các quán ăn, ánh điện nê-ông hắt ra, sáng dịu. Có những dây đèn xanh đỏ tím vàng nhay nháy như những con mắt sao lấp lánh tăng thêm vẻ đẹp lung linh, rực rỡ của phố phường.
Màn đêm đã bao trùm khắp nơi. Dòng người trên các ngả đường vẫn chưa ngớt. Có quãng lại tấp nập, nhộn nhịp hơn thường ngày. Náo động nhất vẫn là những khu vực có các quán ăn, các tiệm giải khát. Người ra kẻ vào nườm nượp như mắc cười. Nhất là ở quán ăn lớn, xe ô tô, xe gắn máy dựng san sát, dãy theo dãy, hàng theo hàng. Đâu đó vọng lại tiếng nhạc xập xình và tiếng hát trong trẻo của một cô ca sĩ nào đó, nghe khi gần, khi xa. Có lúc thật trong, thấy thật rõ, nhưng có lúc lại chìm đi giữa bao nhiêu thứ âm thanh sôi động và ồn ã khác. Tất cả góp phần tạo nên nhịp sống hối hả của thành phố.
Thành phố thực sự vào đêm. Vòm trời mênh mông đen thảm như nhung. Mấy vì sao nhấp nháy dường như trở nên nhạt nhoà bởi ánh sáng của hàng nghìn ngọn đèn. Một mùi hương hoa ngọt ngào, thoang thoảng, lan tỏa trong làn gió nhè nhẹ. Hương hoa sữa đấy. Thật thân thuộc mà đầy quyến rũ. Đường phố lúc này bớt ồn ã hơn. Và dòng người, dòng xe cộ cũng không còn tuồn hối hả. Những người đi làm về đã vãn, chủ yếu chỉ còn những tốp người đi dạo chơi, ngắm cảnh. Hình như họ đi thong thả để cảm nhận hết vẻ đẹp kì diệu của thành phố vào đêm. Tiếng nói chuyện rì rầm. Tiếng cười khúc khích. Một vài tốp trẻ em đang đùa nghịch trên vỉa hè, líu ríu cãi nhau. Từ một căn nhà nhỏ, vang lên tiếng đàn. Réo rắt. Trầm bổng...
Căng lồng ngực hít thở bầu không khí trong lành, tôi thấy trong lòng dâng lên một tình yêu sâu nặng đối với thành phố quê hương. Tình yêu ấy tôi sẽ mang theo suốt đời, không bao giờ phai nhạt. Có lẽ vậy chăng?