"À á ru hời, ơ hời ru". Cái Bống nằm thiêm thiếp theo nhịp chiếc võng đong đưa. Tiếng hát ru nhẹ nhàng đầm ấm của người mẹ đang đưa em vào giấc ngủ giữa trưa hè càng trở nên da diết.
Trời trưa gần tròn bóng. Màu xanh mướt mát của khu vườn dường như đã làm dịu bớt cơn nắng lửa. Từng đợt gió nhẹ, cây lá xôn xao. Trong căn nhà nhỏ, nhịp võng vẫn đều đều theo tay của người mẹ trẻ. Cái quạt trong tay mẹ phe phẩy, phe phẩy, lời ru của mẹ đong đưa, đong đưa. Ánh mắt mẹ nhìn cái Bống thật âu yếm và tràn đầy hạnh phúc. Cái Bống vẫn ngủ ngon lành. Trên nền xanh nhạt của chiếc gối bông hình bán nguyệt, gương mặt bé càng ngời sáng. Bé có nước da trắng hồng, mịn màng. Đôi lông mày lưa thưa nhưng cũng đã rõ thành hình vòng cung mềm mại. Đôi mắt bé khép lại, càng làm nổi bật những sợi lông mi dài uốn cong. Ai cũng khen cái Bống có đôi mắt thật đẹp. Quả đúng như thế thật. Mắt bé đen lay láy, luôn mở to tròn xoe ngời sáng, lộ rõ vẻ lanh lợi, hoạt bát và thông minh. Hàng mi dài cong vút đã tôn thêm vẻ đẹp cho đôi mắt của bé. Giờ bé ngủ, hai hàng mi khép lại, trông thật đáng yêu.
"À á ru hời, ơ hời ru"... Lời ru vẫn mơn man trong làn gió nhẹ giữa trưa hè. Người mẹ trẻ cúi xuống khẽ hôn nhẹ lên đôi má ửng hồng của bé làm bé chợt cựa mình rồi ngủ tiếp.
Hai cánh mũi thở đều đều. Cái miệng chúm chím xinh xinh thỉnh thoảng lại chóp chép như đang ngậm bầu vú mẹ. Có lúc cái Bống chợt nhoẻn miệng cười để lộ hai răng sữa mới nhú và đôi lúm đồng tiền trên má. Đấy là bà mụ đang dạy bé cười. Mẹ bé vẫn nựng bé như thế mỗi lần bắt gặp bé cười trong mơ. Những lúc ấy gương mặt bé càng đáng yêu hơn. Chợt cái Bống lại cựa mình. Hai bàn tay bé xíu với những ngón tay trắng múp míp huơ lên như muốn cầm nắm cái gì đó, rồi lại buông xuống đặt lên gờ võng. Người mẹ dịu dàng cúi xuống, sửa lại dáng nằm cho bé. Xen giữa lời ru ầu ơ là tiếng nựng khe khẽ : "Ngủ ngon nào, con yêu của mẹ ! Hãy ngủ ngon nào !".
Trời càng về trưa càng gắt nắng. Khu vườn yên ắng lạ. Không một tiếng ve kêu. Không một tiếng chim hót. Chỉ có lá vườn xào xạc, xào xạc, đùa vui với gió. Căn nhà nhỏ vẫn ngân nga tiếng ru tha thiết, ngọt ngào "À ơ...". Cánh võng đưa đều đều kẽo cà kẽo kẹt. Chiếc quạt nan phe phẩy, đưa gió về mơn man những sợi tóc mai lơ thơ trên vầng trán của cái Bống và gương mặt của người mẹ trẻ ngồi bên, tràn trề hạnh phúc.
Ngủ ngoan ... Ngủ ngoan. Hãy ngủ ngoan trong lời ru dịu dàng của mẹ. Bé yêu ơi!
(Nguyễn Quang Khang. Trường THCS Đặng Thai Mai. Thành phố Vinh)