Mùa xuân, trăm hoa đua nở, chim hót líu lo, cảnh vật tràn trề một sức sống mới. Một ngọn núi sừng sững, uy nghi đứng đó từ bao đời nay. Dưới chân núi, dòng suối róc rách chảy đêm ngày. Nó tung tăng khắp mọi nơi và cất vang tiếng hát. Bỗng một hôm, dòng suối cất giọng hỏi ngọn núi:
- Bác Núi ơi ! Bác đang làm gì thế ? Sao lúc nào cũng trầm ngâm, tư lự ? Hay bác đang có chuyện nghĩ ngợi buồn phiền ?
- Cô Suối đấy à - ngọn núi ồm ồm trả lời. - Tôi có buồn đâu. Tôi đang làm việc đấy thôi. Công viêc của tôi là tích trữ chất màu mỡ để nuôi cho cây cối xanh tươi.
- Chao ôi ! Bác sĩ... êng quá nhỉ ! - Dòng suối bĩu môi, kéo dài giọng. - Lúc nào bác cũng chỉ nghĩ đến công việc thôi ư ? Suốt đời chôn chân tại chỗ mà bác chẳng buồn à ? Chả bù cho tôi, suốt ngày suốt đêm được rong chơi thoả thích. Nào là giỡn với những tia nắng vàng. Nào là đùa cùng với ánh trăng bạc. Tôi còn đi đến tân sông dài biển rộng để được thấy, được nghe bao điều thú vị. Chao ôi ! Thích ơi là thích ! Là la... Là la...
Nghe dòng suối huênh hoang, ngọn núi chỉ mỉm cười:
- Rong chơi đây đó thì cũng thích thật. Nhưng chơi mãi mà không thấy chán sao hả cô Suối ?
- Chán ư ? Bác nói buồn cười quá nhỉ ! Làm sao mà có thể chán được cơ chứ ? Đúng là suy nghĩ thiển cận của một kẻ cổ hủ, già cỗi, suốt đời chẳng được đi đến đâu.
- Đừng vội kiêu căng cô Suối ạ - ngọn núi vẫn ôn tồn - quả là tôi không được đi đến đâu nhưng tôi vẫn cảm thấy cuộc đời mình rất hạnh phúc. Cô hãy nhìn những cây xanh trên mình tôi đây. Bao nhiêu năm trời, tôi đã tiếp sức để chúng trưởng thành. Và bây giờ. nhờ màu xanh của cây cối mà tôi luôn giữ được mực nước trong khe lúc nào cũng đủ cung cấp cho cô đấy.
Dòng suối chẳng thèm nghe ngọn núi nói hết câu. Nó vênh mặt lên, ngúng nguẩy bỏ đi. Thiên nhiên tươi đẹp đang chờ đón nó trước mắt với bao niềm thích thú, say mê.
Rồi mùa xuân qua đi, mùa hè lại tới. Chưa bao giờ hạn hán lại kéo dài đến thế. Mật trời chói chang như quả cầu lửa hun nóng tất thảy mọi vật và cây cối rũ xuống. Hoa không còn nở, chim chẳng còn hót. Dòng suối cảm thấy mệt mỏi chẳng còn đủ sức mà rong chơi nữa. Một ngày kia, nó hốt hoảng nhận ra rằng mình đang ngày một cạn kiệt đi. Nó ngước nhìn lên ngọn núi sừng sững. Một màu xanh vẫn phủ kín, trông mới tràn trề sức sống làm sao. Dòng suối chợt nép mình vào chân núi và cảm thấy mình thật bé nhỏ. Thật bé nhỏ!