Tôi rối rít lên vì mừng. Đã lâu lắm rồi, hôm nay bà ngoại từ quê ra thăm gia đình tôi. Từ sau bếp, bố mẹ tôi cũng vội vã chạy ra. Mẹ cứ líu ra, líu ríu bên ngoại. Chắc mẹ vui lắm. Nhìn thái độ mọi người, khuôn mặt nhăn nheo của ngoại hình như rạng rỡ hẳn. Ngoại hấp háy mắt, chớp chớp, rồi mắng yêu:
- Thế nào ! Các anh chị không mời tôi vào nhà sao ! Hay tiếp khách ngoài ngõ này hả ?
Lúc ấy, mẹ tôi mới sực nhớ ra là ngoại chưa vào đến nhà. Mẹ cười ngượng nghịu, ôm lấy vai ngoại rồi cùng đi vào. Tôi giành phần ôm chiếc tay nải mà ngoại khoác trên vai. Chiếc tay nải khá nặng. Có lẽ là quà bánh gì đấy chăng?
Sau khi đã rửa mặt mũi, chân tay và thay bộ quần áo bám đầy bụi bặm, ngoại đi vào nhà. Mẹ đã pha sẵn cốc nước giải khát để ngoại uống cho mát. Bố thì loay hoay bật quạt. Ai cũng líu ríu hỏi những tin tức ở quê. Nào là ông dạo này có khỏe không ? Nào là em bé nhà cậu Hoà đã biết làm gì ?... Riêng tôi, cứ ngồi thuồn mặt ra. Tôi chả biết nói gì cả. Thấy thế, ngoại vội kéo tôi vào lòng.
- Chao ôi ! Mải chuyện, bà quên hỏi thăm cô cháu gái yêu của bà ! Cháu bà lớn quá rồi. Càng lớn càng giống bố mày như lột. Thế nào ? Em Mậm đi học mẫu giáo có ngoan không ? Chiều mới đón về à ? Trang Nhung có biết nhường nhịn em không ?
Ngoại hỏi nhiều quá làm tôi không kịp trả lời. Vả lại, mắt tôi còn đang bận nhìn cái tay nải cũ. Chắc hẳn quà trong ấy nhiều lắm. Như đọc được ý nghĩ của tôi, ngoại chợt kêu lên :
- Chết nỗi ! Bà quên lấy quà ra mất.
Chỉ cần đợi câu đó, tôi lật đật chạy lại xách cái tay nải đến cho ngoại. Ngoại vui vẻ lôi ra từng thứ một, không quên giới thiệu cụ thể từng loại quà. Này là mớ đậu đen vườn nhà để mẹ nấu chè. Này là gói trà bà tự sao lấy để bố pha nước. Này là đùm nếp mới cậu Hoà gửi để thổi xôi ăn sáng. Cuối cùng, ngoại lôi từ đáy tay nải ra một túi cam, mắt hấp háy.
- Đây là quà cho hai cháu tôi. Cam đầu mùa đấy. Năm nay nó mới ra bói được ngần này quả. Ông mày hôm nào cũng ra ngắm nghía. Chỉ đợi đến ngày hái được là giục bà đi ngay.
Chẳng đợi ngoại nói hết câu, tôi phụng phịu :
- Tưởng gì chứ cam thì nhà cháu có ối ra. Mẹ cháu mua nhiều, bỏ trong tủ lạnh ấy. Mấy quả cam này xanh thế chắc chua loét chẳng ăn được đâu.
Niềm vui trên gương mặt ngoại vụt tắt. Ngoại lặng lẽ đặt mấy quả cam xuống bàn không nói gì cả. Bố tôi vội vã chạy lại.
- Trang Nhung ! Sao con lại ăn nói thế hả ? Xin lỗi bà ngay đi !
- Rồi bố quay sang bà :
- Mẹ đừng buồn ! Cháu nó còn dại.
Thấy thái độ của ngoại và của bố, tôi biết mình đã lỡ lời, vội lúng búng xin lỗi rồi chạy ù vào nhà trong. Nhưng trong lòng tôi vẫn ấm ức. Tưởng gì chứ cam thì ngày nào mà chị em tôi chả được ăn Vừa lúc đó, mẹ tôi đi vào. Nhìn nét mặt mẹ, tôi hiểu rằng mẹ đang rất giận.
- Trang Nhung ! Con hư quá ! Con có biết là con đã khiến cho bà đau lòng không ? Những món quà mà bà đưa từ quê ra là tất cả tấm lòng của ông bà. Mẹ có thể mua cho con rất nhiều những trái cam ngon. Nhưng làm sao có giá trị bằng những trái cam đầu mùa mà ông bà dành cho các con. Sao con dám phụ tấm lòng của ông bà hả ?
Mẹ còn nói nhiều, nói nhiều nữa. Nhưng tai tôi đã ù đi. Chao ôi ! Tôi thật là ích kỉ, dại dột và ngốc nghếch ! Tình thương mà ông bà dành cho tôi, làm sao tôi lại không biết cơ chứ ! Vậy mà, tôi đã làm cho ngoại phiền lòng. Tôi dè dặt bước ra. Ngoại tôi vẫn ngồi trên chiếc ghế xa lông đã cũ. Đến lúc này tôi mới nhìn kĩ ngoại tôi. Mái tóc ngoại hình như bạc hơn trước. Gương mặt khắc khổ đượm buồn. Nước mắt tôi không hiểu sao cứ trào ra. Trong lòng tôi, một nỗi ân hận dâng lên. Ngoại ơi ! Tha lỗi cho con nghe ! Tôi không thể thốt lên được câu đó. Chỉ chạy lại, vùi đầu vào lòng ngoại. Tôi cảm nhận được hương vị quen thuộc tỏa ra từ bộ áo quần nâu đã sờn bạc và khuôn miệng đang bỏm bẻm nhai trầu của ngoại. Bàn tay nhăn nheo của ngoại vuốt vuốt lên tóc tôi. Ngoại ôm tôi vào lòng, vỗ về như ngày tôi còn bé... Ngoại ơi! Con biết ngoại đã tha lỗi cho con. Phải thế không hả ngoại ?
Câu chuyện ấy xảy ra đã lâu lắm rồi. Nhưng tôi còn nhớ mãi. Nhớ mãi không bao giờ quên.