Cái nắng mùa hè thật gay gắt và khó chịu. Tất cả như đang ở trong cái nồi hơi kín hầm hập... hầm hập... Cây cối đứng rũ ra như sắp chết héo. Đàn gà nằm im dưới những bóng cây, chẳng buồn nô đùa như mọi khi. Thi thoảng mới có một luồng gió thổi tới. Nhưng không phải gió mát mà là gió nóng rát da rát mặt. Cái gió Lào của miền Trung. Bầu trời trong xanh không bóng một gợn mây và thăm thẳm đến vô cùng. Bọn trẻ chúng tôi ngồi trong nhà, quạt phành phạch, phành phạch. Nóng quá ! Nóng quá ! Trời càng oi nóng, khó chịu. Đứa nào hình như cũng đang thèm thuồng ước ao có một trận mưa rào mà tắm cho đã, cho thỏa thích.
Rồi cầu được ước thấy. Trong thoáng chốc mây đen từ đâu ùn ùn kéo đến. Sấm nổ đùng đùng. Những tia chớp xanh lóe lên, loằng ngoằng rạch ngang, rạch dọc như muốn xé toang vòm trời. Tất cả bỗng dưng tối sầm lại. Gió thổi mạnh, mang theo hơi nước từ biển lên mát rượi. Tiếng cành cây va vào nhau loạc xoạc. Tiếng gọi nhau í ới : "Cất quần áo chúng mày ơi ! Mưa rồi !". Cả một dãy dài phơi toàn quần áo. Những bàn tay thoăn thoắt, thoăn thoắt... Có kịp không ? Lộp độp... Những hạt mưa đầu tiên đã rơi xuống cây lá trong vườn háo hức đưa những cánh tay đang rũ xuống vì khát, ra hứng những giọt nước mưa để uống thật thoả thích. Lũ gà con cũng đã kịp chạy về chuồng, nấp sau đôi cánh xoè rộng của gà mẹ. Mấy cặp mắt tròn xoe, bóng loáng như nước, nhìn mưa có vẻ ngạc nhiên : "Chiếp chiếp ! Khiếp thật ! Khiếp thật !". Chúng lạ lẫm cũng phải, mới chưa tròn tháng tuổi, mà đã hai tháng nay trời hạn hán, chúng làm gì được chứng kiến một trận mưa lớn như thế này.
"Mưa ! Mưa ! Tắm mưa đi chúng mày ơi !". Tiếng một thằng bé vang lên. Hình như là cu Nam thì phải. Rồi kế tiếp, tiếng gọi ấy lan truyền lừ nhà này sang nhà kia. Chẳng cần đợi lâu, chỉ trong nháy mắt, từ các ngôi nhà trong xóm, lũ trẻ chúng tôi đã chạy túa ra đường. Đứa nào cũng reo vui, thích thú, nhảy tâng tâng dưới mưa, chân tay múa tít. Mưa xối ào ào lên đầu lên vai. Mặc ! Chúng tôi hò hét làm dậy cả một góc đường. Vì trời mưa to, gió lại mạnh nữa nên đứa nào cũng phải nói như thét vào tai thì mới nghe thấy. Bọn con trai đầu trần, chân đất kéo nhau ra bãi cỏ. Không hiổu dứa nào nhanh tay đã cầm theo được quả bóng. Thế là trận đấu bóng diễn ra dưới mưa. Lại hò. Lại hét. Không cần trọng tài. Không cần thủ môn. Mạnh đứa nào đứa ấy đá. Quả bóng tròn lăn khắp bãi. Nước mưa chảy chưa kịp, đọng lại từng vũng. Mỗi lần chạy qua là nước toé lên, nào có hồ gì ! Thỉnh thoảng đang đà chạy mà trơn quá, có đứa ngã oạch một cái khiến cả lũ cười vang. Mưa xối xả. Nước ròng ròng chảy từ đầu xuống mặt, xuống cằm, thấm vào da thịt. Mát quá ! Sướng quá !
Đá bóng một lát đã thấm mệt, cả lũ lại kéo nhau rồng rắn về làng. Nước đã đầy ăm ắp những thửa ruộng. Nước cũng đã đầy ăm ắp các ao hồ. Trận mưa lớn quá. Cây cối hả hê cành lá tươi tỉnh hẳn lên. Chúng tôi nhảy chồm chồm qua những vũng nước còn đọng trên mặt đường, đuổi theo những con nhái bén và lũ mối cánh. Mưa ngớt dần. Rồi tạnh hẳn. Bầu trời trở nên quang đãng, trong xanh. Gió thổi nhẹ làm những hạt mưa đọng trên cành lá rung rinh, lấp loáng, lấp loáng. Chẳng ai bảo ai, từng đứa lần lượt tách khỏi đoàn để trở về nhà. Có mấy đứa đứng ngẩn tò te vì nuối tiếc. Mưa mùa hạ là thế, chợt đến rồi chợt đi, không hề báo trước. Đối với bọn trẻ chúng tôi, mưa chừng ấy vẫn còn chưa đủ. Giá như cơn mưa kéo dài thêm nữa thì thú vị biết bao. Bỗng nhiên, một đứa nào đó hét lên : "Ê ! Chúng mày ơi ! Đằng kia có mưa kìa ! Mưa ! Mưa !". Mấy cái đầu ló ra. Tiếng cười nhộn nhạo vang khắp xóm. Rồi tất cả chạy ù về nhà. Con đường và những vũng nước mưa ngơ ngẩn...
Được tắm dưới mưa quả là thú vị. Cơn mưa rào ấy đã qua lâu rồi mà tôi vẫn còn nhớ mãi. Nhớ mãi. Ước sao có một lần được về quê, được cùng bọn trẻ trong làng đùa giỡn trong mưa.
(Nguyễn Phương Thảo, Trường THCS Hà Huy Tập. Thành phố Vinh)