Nguyễn Tuân (1910-1987) là một trong những nhà văn lớn của nền văn học Việt Nam hiện đại.
Trước cách mạng tháng Tám, Nguyễn Tuân thường viết về ba đề tài: "Chủ nghĩa xê dịch”, vẻ đẹp "Vang bóng một thời" và đời sống truy lạc. Dù viết về đề tài nào thì ở nơi mạch ngầm của các trang sách, vẫn là lòng yêu nước thiết tha, tinh thần dân tộc sâu sắc. Ở Nguyễn Tuân lòng yêu nước có màu sắc riêng gắn với những giá trị văn hoá, nghệ thuật nghìn năm của dân tộc. Ông là nhà văn rất mực tài hoa, suốt đời đi tìm cái đẹp và thể hiện cái đẹp của thiên nhiên đất nước, của văn chương nghệ thuật, của văn hoá phong tục và của tâm hồn Việt Nam.
Lòng yêu nước và tinh thần dân tộc đã khiến Nguyễn Tuân nhiệt liệt chào đón cách mạng, hăng hái tham gia cách mạng và kháng chiến, dùng ngòi bút ngợi ca đất nước, nhân dân và đánh giặc.
Trước Cách mạng tháng Tám, Nguyễn Tuân quan niệm cái đẹp chỉ có trong quá khứ "Vang bóng một thời". Nó chỉ còn vương sót lại ở những con người kiệt xuất và hiếm hoi như ông Huấn Cao trong "Chữ người tử tù" (Vang bóng một thời), và Nguyễn Tuân đem đối lập nó với hiện tại và tương lai. Sau Cách mạng, ông nhận ra cái đẹp trong quá khứ và hiện tại hoà hợp với nhau và có ở cả nhân dân đại chúng, ở người công nhân cầu đường, ở ông lái đò sông Đà (Sông Đà), ở anh lính cao xa hay ở cô dân quân trên trận địa pháo (Hà Nội ta đánh Mỹ giỏi), v.v...
Nguyễn Tuân là nhà văn có một phong cách nghệ thuật hết sức độc đáo. Ông tiếp cận thiên nhiên và con người chủ yếu ở phương diện văn hoá nghệ thuật, phương diện tài hoa nghệ sĩ. Ông đặc biệt sở trường về thể văn tuỳ bút mà ông gọi là "Chơi lối độc tấu". Nguyễn Tuân cũng được coi là bậc thầy của ngôn ngữ văn học.