Tôi đã khóc rất nhiều, khóc trong sự tuyệt vọng. Tôi gọi cho bố thì bố đã đổi số khác. Mẹ nói:
- Thôi số phận đã vậy rồi, cứ đưa mẹ về nhà sống được ngày nào biết ngày đó, tiền ở đâu mà chạy chữa.
Tôi như đứt từng khúc ruột, không biết làm gì, không nghĩ được gì. Rồi có cô nằm chung giường với mẹ nói:
- Con cô có một quán cà phê võng ở quận Gò Vấp, để cô xin cho vào làm kiếm ít tiền mà đưa mẹ về quê.
Tôi xúc động quá, chỉ khóc mà không nói nổi lời cám ơn.
Ngày đầu tiên tôi đi làm và lần đầu tiên tôi bưng ly nước ra là cho một bác nhìn rất đạo mạo, tóc bạc trắng và có nụ cười hiền hậu. Tôi lí nhí chào bác, bác nhìn tôi chăm chú rồi ngồi dậy và hỏi:
- Vì sao còn nhỏ thế đã phải đi làm, vì sao đôi mắt buồn quá vậy?
Tôi như vỡ òa sau câu hỏi ấm áp, ân cần của bác. Tôi vừa khóc vừa kể cho bác nghe về hoàn cảnh của mình, sau đó bác nói:
- Ngày mai con đừng đi làm nữa mà chờ bác ở bệnh viện, bác sẽ thăm mẹ con.
Ngày hôm sau, tôi chờ bác ở bệnh viện ung bướu từ sớm, mỗi giây trôi qua lòng tôi như có lửa, rồi trộm nghĩ: chắc là bác ấy đùa, hoặc chỉ hỏi cho vui thôi. Không ngờ bác đến thật, trong lòng tôi như nhẹ nhỏm hẳn đi. Sau khi xem kỹ bệnh tình của mẹ tôi, bác quyết định giúp đỡ với số tiền khá lớn để phẫu thuật và điều trị cho mẹ tôi, sau 3 tháng mẹ đã khỏi bệnh và về quê.
Từ ngày nhận được sự giúp đỡ của “bác ân nhân” từ trên trời rơi xuống tôi như trút được gánh nặng ngàn cân. Tôi không biết làm gì để trả số nợ quá lớn này. Sau nhiều đêm suy nghĩ tôi quyết định vào làm ở một quán cà phê đèn mờ để có thu nhập khá hơn quán cà phê võng để sớm dành dụm được tiền trả cho “bác ân nhân”.
Vào làm được hai tuần thì chủ quán bắt tôi phải tiếp khách qua đêm nên tôi đã bỏ trốn, mọi chuyện quá gấp nên tôi chẳng biết phương hướng để tìm về nhà trọ. Một mình giữa đêm khuya tôi thật sự sợ hãi và khóc như mưa. Giờ biết tìm ai giúp đỡ bây giờ, tôi sực nhớ đến bác ân nhân và bấm máy gọi bác đến cứu. Một lúc sau bác đến và đưa tôi về nhà bác. Thật sự khi nhìn bác với vẻ mặt lo lắng cho tôi trong đêm khuya tôi cảm động vô cùng, không biết lấy gì để báo đáp công ơn to lớn này. Thế rồi sau 3 tháng ở lại nhà anh tôi đã trao đi cái ngàn vàng mà không hề hối tiếc. Lần đầu tiên làm chuyện ấy với ân nhân tôi trào dâng niềm hạnh phúc vô bờ bến.
Anh đưa tôi đi học văn hóa rồi xin cho tôi học nghề dược. Khi học ở trường cũng có một vài bạn trai theo tôi về tận nhà, anh đón tiếp niềm nở và gọi tôi là con gái anh. Nhưng tôi không có tình cảm gì với các bạn ấy cả, trong lòng tôi chỉ có mình anh mà thôi. Sau đó anh nhờ bạn bè mở cho tôi một cửa hàng thuốc để có việc làm ổn định. Mọi việc đối với tôi mà nói cứ diễn ra như một giấc mơ dài. Anh đối với gia đình tôi là một ân nhân, đối với tôi là một người thầy, dạy cho tôi những bài học đầu tiên về làm người, về sự lương thiện, về nghĩa tình... Anh là người mà tôi yêu thương vô bờ bến bởi sự ân cần, trách nhiệm và tình cảm đậm sâu. Anh là người giàu có và thành đạt nhưng lại vô cùng bình dị, gần gũi thân thương. Từ lúc phải sống một mình anh chưa từng thuê người giúp việc mà tự làm tất cả, từ nấu cơm, dọn nhà, giặt giũ.
Từ ngày có tôi ở bên anh vẫn như vậy, anh muốn tôi dành thời gian để quản lý cửa hàng, hướng dẫn tôi tham gia các hoạt động từ thiện, xã hội. Anh luôn dẫn tôi theo các sự kiện của hiệp hội, với bạn bè anh. Tôi từ một cô bé lam lũ, một đứa trẻ con với nhiều khuyết điểm, nhờ anh mà tôi trở thành một người đàn bà hạnh phúc nhất thế gian này. Tôi hạnh phúc bởi mẹ ủng hộ tôi đến với anh, cũng hạnh phúc bởi con trai anh ủng hộ bố. Nhiều lần cậu ấy gặp tôi và nói rằng hãy bước qua dư luận, hãy sống thật tốt với tình thương yêu mà bố cậu ấy đã dành cho tôi, hãy thay cậu ấy chăm sóc anh thật chu đáo. Cậu ấy tuổi trẻ mà đã là một doanh nhân thành đạt không thua gì bố. Anh đối với tôi vừa là người cha, vừa là người tôi hàm ơn, cũng vừa là người thầy và tất nhiên là người tôi kính trọng và yêu thương vô hạn. Tôi không thể nào tách bạch ra được nhưng nghĩ tất cả những điều ấy hình thành nên tình yêu của tôi với anh.
Nhưng có lẽ anh xem tôi như con anh. Một hôm anh gọi tôi ra nói:
- Tôi già rồi, em còn trẻ, còn cả tương lai phía trước nên em phải nghĩ cho tương lai của mình, không thể gắn bó với một ông già như anh. Tháng tới con trai anh về ở chung nên anh đã mua một căn hộ để em ra ở riêng. Anh mong muốn em ra ngoài tìm bạn trai rồi lấy chồng sống cuộc sống mới của em.
Lòng tôi buồn rười rượi, nhưng cũng đành phải theo ý anh vì không còn cách nào khác. Ra ngoài được vài hôm tâm trí tôi rối loạn không ngủ được, không làm gì được cả, lúc nào hình bóng anh cũng ở trong tâm trí tôi. Tôi nhớ anh quá đỗi. Tôi quay về gặp anh, khi gặp anh tôi bật khóc nói trong nghẹn ngào:
- Em chỉ cần có anh thôi, em không cần gì hết, em không thể xa anh, không thể sống thiếu anh.
Anh đỡ lấy tôi và cho tôi tiếp tục ở lại. Cuộc sống cứ êm đềm trôi đi, và tôi rất vui và hạnh phúc khi được ở bên người mình mang ơn và yêu tha thiết. Được vài tháng, anh lại nói:
- Năm nay em 25 tuổi, còn tôi đã 65 rồi, anh không thể để em gắn bó với một ông già, cũng không muốn tương lai em dở dang vì anh. Cuối năm trước anh đã mua một căn hộ nhỏ cho em. Anh sẽ sang ở với gia đình con trai, không cần em chăm lo gì nữa. Anh muốn em nhận lấy căn hộ về ở và tự quyết định lấy cuộc đời mình.
Tôi bất ngờ và hụt hẫng, tôi cứ nghĩ lần trở về đó sẽ được ở bên anh mãi, nào ngờ anh lại nghĩ tốt cho tôi quá thế này. Tôi đâu cần như thế, tôi chỉ cần anh thôi, tôi khó như mưa nói như van xin:
- Anh đừng rời xa em, em chỉ biết có anh thôi, em không cần ai khác, em không lấy ai, em cũng không cần nhà cửa, không dọn đi đâu, trọn đời này em chỉ yêu anh mà thôi, đừng bắt em rời xa anh.
Anh ôm lấy tôi cảm động nói:
- Anh thương yêu em vô cùng, càng thương anh càng nghĩ cho tương lai và cuộc sống của em, anh rất rối trí, không biết phải làm thế nào để em không bị tổn thương. Anh xin lỗi em nhiều!
- Anh ạ, em muốn cùng anh đi hết phần đời còn lại, dẫu có mưa nắng, chông gai em vẫn cam tâm tình nguyện, em muốn làm vợ anh. Anh có đồng ý không?
- Anh đồng ý! Anh đồng ý!
Nụ cười, nước mắt hòa lẫn đôi môi nồng cháy, tôi hiến dâng cho anh cả thân xác thanh xuân đang mơn mởn ngọt ngào. Đôi vòng tay hòa quyện vào nhau miên man khắp cơ thể đắm say, thiết tha như sợ mất đi một cái gì đó quan trọng nhất trong cuộc đời. Mồ hôi lấm tấm rơi, nhịp nhàng sâu lắng, đê mê. Đôi chân siết chặt như muốn ôm anh vào sâu hơn, hơi thở gấp gáp khe khẽ rên lên nhè nhẹ sung sướng mãn nguyện tột đỉnh.
Sáng hôm sau anh hỏi tôi có cần một đám cưới không? Tôi nói không cần bất cứ một hình thức nào, một sự công nhận nào, chỉ cần có anh, anh là tất cả đối với em rồi. Một người đàn ông như anh liệu có thể không yêu được không? Tình yêu đích thực liệu có cần các con số về tuổi tác không? Tôi thực sự hạnh phúc và không biết nói gì thêm nữa. Mỗi sáng thức dây tôi thì thầm vào tai anh: cảm ơn đời mỗi sớm mai thức giấc, em có thêm ngày nữa để yêu anh! Anh cười và hôn nhẹ lên trán tôi:
- Vợ yêu à, anh cũng thế!