Hôm nay trường được nghỉ học sớm, tôi cùng đám bạn tụ tập. Tôi đi bộ từ nhà tôi đến nhà bạn trên đường đi, chợt tôi thấy cái gì đen đen ở trên đường. Tôi chạy lại xem, thì ra đó là một chiếc ví trong đó toàn tiền 500 nghìn và 200 nghìn. Tôi giật mình vì lần đầu nhìn thấy số tiền lớn đến thế. Ý nghĩ ban đầu là sẽ giữ nhưng ngay sau đó nghĩ đến lời của bố thì tôi lại lưỡng lự.
Nhặt được tiền nhưng tôi không hề vui chút nào thay vào đó là sự lo lắng, bồn chồn, bất an. Bỗng dưng, tôi lại nảy ra một ý nghĩ: “Mà không biết cái ví đó là của ai? họ làm gì mà có nhiều tiền vậy? Không biết họ dùng số tiền này để làm gì nữa? Họ có đang đi tìm chiếc ví này không?” nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu tôi.
Tôi chợt quay về. Tôi kể cho bố mẹ nghe chuyện tôi nhặt được chiếc ví. Bố mỉm cười lại xoa đầu tôi. Bố nói với tôi rằng: “Con ngoan lắm, bố rất tự hào về con”. Còn mẹ tôi thì nhìn tôi và bảo: “Con lớn quá rồi đấy con à!”. Tôi vui lắm, trong lòng tôi đã nhẹ nhõm được phần nào.
Bố và tôi cầm chiếc ví đi nộp cho bác trưởng thôn, bác trưởng thôn đã gọi loa cho cả làng tôi biết. Sau khi báo tin được 20 phút thì bác Nam đến trình bày sự việc với bác trưởng thôn và xin lại chiếc ví. Bác quay sang cảm ơn hai bố con tôi, tôi ngượng nghịu lí nhí: “Dạ, cháu cũng có làm được việc gì to tác lắm đâu bác”. Bác Nam, bác trưởng thôn và bố tôi cùng phá lên cười. Rồi bác Nam rút từ trong ví ra 100 nghìn đưa cho tôi, tôi không lấy, tôi từ chối mãi nhưng không được, tôi đưa mắt nhìn bố tôi, bố tôi gật đầu nói: “Thế thì con cứ cầm lấy đi, không bác lại buồn”. Tôi nhẹ nhàng cầm lấy đồng tiền của bác. Tuy nó ít hơn so với số tiền mà tôi nhặt được nhưng với tôi sao nó to lớn đến thế, nó làm tôi vui sướng quá đi.
Việc làm của tôi hôm nay tuy nhỏ nhoi nhưng lại rất ý nghĩa và quan trọng là bố mẹ tôi rất vui vì hành động này. “Nhặt được của rơi, trả người đánh mất” là lời dạy mà suốt đời này tôi luôn luôn ghi nhớ trong lòng, tôi mong rằng mình sẽ được lặp lại những trải nghiệm đáng quý như vậy trong cuộc đời.