Soạn Ngữ văn 6 sách Chân trời sáng tạo, bài 6: Thực hành tiếng Việt - Trang 17

Thứ hai - 12/02/2024 11:07
Soạn Ngữ văn 6 sách Chân trời sáng tạo, bài 6: Thực hành tiếng Việt - Trang 17, 18.
Câu 1 - Trang 17. Tìm trong văn bản Tuổi thơ tôi các từ ngữ được đặt trong dấu ngoặc kép. Chỉ ra nghĩa thông thường và nghĩa theo dụng ý của tác giả bằng cách điền thông tin vào bảng sau:
Từ ngữ trong ngoặc kép Nghĩa thông thường Nghĩa theo dụng ý của tác giả
     
     

Trả lời:
Từ ngữ trong ngoặc kép Nghĩa thông thường Nghĩa theo dụng ý của tác giả
Thảm thiết nỗi đau khổ thống thiết Đau đớn
Trùm sò kẻ cầm đầu nhóm vô lại Kẻ cầm đầu trong lớp
Thu vén cá nhân Chỉ chăm lo, vun vén cho lợi ích riêng của bản thân Chỉ chăm lo, vun vén cho lợi ích riêng của bản thân
Làm giàu tích luỹ nhiều của cải, tiền bạc tích luỹ nhiều viên bi thu từ các bạn
Võ đài là đài đấu võ là đài đấu võ
Cao thủ người có khả năng ứng phó hơn hẳn người khác Con dế có khả năng đánh bại các con dế khác
ra giang hồ  bước vào nơi toàn cách võ sĩ, với nhiều trận chiến bước vào môi trường cạnh tranh với các chú dế khác với những trận đánh liên hồi
Trả thù gây tai hoạ cho người đã gây hại cho mình hoặc người khác Các bạn trả thù Lợi vì không ưa Lợi
 
cử hành tang lễ  tổ chức tang lễ, chôn cất người đã mất tổ chức sự kiện tạm biệt, chôn cất chú dế

Câu 2 - Trang 18. Hãy đặt một câu có sử dụng dấu ngoặc kép và giải thích công dụng của dấu ngoặc kép trong câu ấy.
Trả lời:
Hùng là "cầu thủ" xuất sắc nhất của đội bóng đá trường em.
→ Dấu ngoặc kép dùng để nhấn mạnh bạn Hùng đá giỏi và hay như một cầu thủ bóng đá chính thức.
Duyên là "trụ cột" của nhóm múa Hoa Mai.
→ Dấu ngoặc kép dùng để nhấn mạnh sự tài giỏi và tầm quan trọng của bạn Duyên - là người gánh vác, dẫn dắt cả đội

Câu 3 - Trang 18. Văn bản Con gái của mẹ có mấy đoạn?
Trả lời:
- Văn bản Con gái của mẹ có hai đoạn: một đoạn nói về tình cảm của mẹ dành cho con, đoạn còn lại nói về tình yêu thương Lam Anh dành cho mẹ.

Câu 4 - Trang 18.  Tìm câu chủ đề (nếu có) trong các đoạn văn sau:
Bài ca có thể là lời của cô gái. Nhân buổi sáng đi thăm đồng, lòng phơi phới ngắm nhìn cảnh đồng quê tràn đẩy sức sống, cô thấy chính cô cũng tươi trẻ, tràn đẩy sức sống như những “chẽn lúa đòng đòng", "phất phơ dướii ngọn nắng hồng ban mai” kia. Phải chăng, đó là một lời tự khen thầm kín và hồn nhiên?
(Bùi Mạnh Nhị, Về bài ca đao “Đứng bên ni đồng, ngó bên tê đồng... )

Không phải ngày phiên, nên chợ vằng không. Mấy cái quán chơ vơ lộng gió, rác bẩn rải rác lẫn với lá rụng của cây đề. Gió thổi mạnh làm Sơn thấy lạnh, và cay mắt. Nhưng chân trời trong hơn mọi bôm, những làng ở xa, Sơn thấy rõ như ở gần. Mặt đất rắn lại và nứt nẻ những đường nho nhỏ, kêu vàng lên lanh tanh dưới nhịp guốc của hai chị em.
Trả lời:
 - Đoạn 1 câu chủ đề là: bài ca có thể là lời của cô gái.
 - Đoạn 2 không có câu chủ đề.

* Viết ngắn
Viết đoạn văn (khoảng 150 – 200 chữ) kể về kỉ niệm với một người thân mà em xem là điểm tựa tinh thần của mình. Trong đoạn văn có sử dụng dấu ngoặc kép.

Bài làm 1:
“Mẹ ơi!” là tiếng gọi mà em luôn cất lên đầu tiên mỗi khi trở về nhà. Vì mẹ là người mà em yêu quý nhất trong gia đình. Từ nhỏ, mẹ đã vừa làm mẹ vừa làm bố, gồng gánh vất vả nuôi em khôn lớn. Mẹ chính là chỗ dựa tinh thần vững chắc nhất cho em phấn đấu mỗi ngày. Thích nhất, là những buổi tối mùa đông. Sau khi học bài, em sẽ lại ngồi cạnh mẹ. Em sẽ gối đầu lên chân của mẹ, chăm chú nhìn mẹ chấm bài cho học sinh. Rồi thiêm thiếp đi lúc nào không hay. Sáng hôm sau, như một phép diệu kì, em sẽ tỉnh lại trên chiếc giường ấm áp. Cảm giác bình yên và hạnh phúc ấy, chỉ có mẹ mới có thể mang lại mà thôi. Em sẽ cố gắng học tập thật tốt, lớn lên thật nhanh để có thể trở thành chỗ dựa vững chắc cho mẹ.

Bài làm 2:
Ông nội của em là một thầy giáo đã về hưu. Ông là cả một thư viện sách di động, với vốn kiến thức uyên bác và phong phú. Từ nhỏ, em đã được ông dạy dỗ và chăm sóc cho bởi bố mẹ rất bận rộn. Ông dạy cho em những phẩm chất đạo đức tốt cần có của một con người. Dạy cho em những điều hay lẽ phải. Đó là những bài học đầu đời của em, và mãi đến năm gần 6 tuổi ông mới dạy em đọc chữ. Bởi ông thường bảo rằng “tiên học lễ, hậu học văn”. Cũng có lẽ nhờ vậy, mà lớn lên em thường được bạn bè, thầy cô khen ngợi là một học sinh tốt. Tất cả là nhờ công ơn của ông nội. Giờ đây, ông đã vào Nam sống với gia đình bác cả, nhưng những kỉ niệm cùng ông thì vẫn hiện hữu mãi ở quanh em. Đó là những sáng cùng ông tập thể dục, tưới cây. Những chiều ngồi nghe đài, đọc sách. Rồi cả những tối cùng ông ngắm trăng, nghe kể chuyện. Lúc nào em cũng cảm giác như có ông đang ở bên, gật gù bảo ban em những điều thật ý nghĩa.

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây