Kể lại trải nghiệm một thành tích hay một chiến thắng - Bài làm 1
Mỗi lần ngồi vào bàn học, nhìn chiếc bằng khen được treo ngay ngắn trên tường, lòng em lại ngập tràn cảm xúc. Kí ức về những tháng ngày ôn thi học sinh giỏi lại ùa về trong tâm trí em. Ngồi nghĩ lại, em thấy thật tự hào về bản thân!
Ngay từ khi con nhỏ, em đã có niềm yêu thích đặc biệt với những con số. Mỗi lần trả lời đúng một câu đố, em đều nhận được những lời khích lệ của mẹ. Sự động viên, khen ngợi của mẹ làm em càng say mê với toán học nhiều hơn.
Vào lớp một, em đã có thể cộng trừ nhân chia hai con số. Ở lớp, em được thầy cô, bạn bè gọi là "thần đồng Toán học". Em yêu thích tên gọi đó lắm. Sau mỗi giờ học, em đều dành ra rất nhiều thời gian để làm các dạng bài khác nhau. Chẳng mấy chốc, em đã có thể giải gần hết những bài toán nâng cao.
Đến năm cấp hai, em tiếp tục giữ ngôi vị quán quân trong lớp về môn Toán. Không một bạn nào có thể đạt kết quả cao hơn em. Kể từ đó, em luôn được cô giáo chủ nhiệm yêu mến. Cô đã đề cử em vào danh sách tham gia kì thi học sinh giỏi cấp trường. Những ngày sau đó, em luôn cố gắng ôn luyện cùng cô. Trong bộ đề có rất nhiều bài toán hay và hấp dẫn. Mỗi lần giải xong một bài, em đều cảm thấy khoan khoái vô cùng. Tuy nhiên, không phải lúc nào em cũng có thể tìm ra hướng giải quyết cho bài toán ấy. Mỗi lúc như vậy, em thấy bản thân có chút kém cỏi. Thấu hiểu điều đó, cô giáo đã động viên, giúp đỡ em. Vào lần thi thử thứ nhất, em đã đạt được kết quả gần như tuyệt đối. Em sung sướng lắm! Từ lúc đó đến ngày thi chính thức, em ngày đêm đèn sách, cặm cụi làm bài. Cuối cùng, kết quả đã đạt được như mong muốn của em. Em là thí sinh duy nhất đạt giải nhất môn Toán học cấp trường. Ngày lên nhận giải và phát biểu trước toàn trường, em rưng rưng xúc động, không kìm nổi niềm hạnh phúc.
Giải thưởng ấy không chỉ là sự ghi nhận cho những cố gắng của em mà nó còn là động lực giúp em theo đuổi ước mơ của mình! Em thật sự tự hào về kết quả mà mình đã đạt được.
Kể lại trải nghiệm một thành tích hay một chiến thắng - Bài làm 2
Ai cũng đầy ắp những kỉ niệm của một thời thơ ấu. Đặc biệt, những buổi đầu cắp sách đến trường, được gặp gỡ và làm quen với biết bao thầy cô, bạn bè … sẽ luôn là những kỉ niệm mãi mãi không bao giờ quên.
Những ngày đầu đi học, tôi luôn được cô giáo khen viết chữ đẹp và đều. Em học rất khá môn tập viết tuy nhiên lại không giỏi môn toán. Đây là môn học mà em sợ nhất. Cô giáo mặc dù đã giảng dạy, hướng dẫn em làm bài rất cẩn thận và tỉ mỉ tuy nhiên do bản thân sợ môn học này nên những lời cô giảng dạy em không hiểu hết. Biết vậy, nên cô đã đổi chỗ cho em ngồi cạnh Hà – một trong những bạn học giỏi toán nhất lớp – để học tập cùng nhau. Cùng nhau làm bài tập nhóm đã giúp cho em tiến bộ hơn rất nhiều. Em đã học được phương pháp học toán của bạn. Thậm chí, trong những bài toán khó, bạn còn hướng dẫn em cách tiếp cận vấn đề và phương pháp giải phù hợp. Từ một học sinh yếu môn toán, em đã bắt đầu có niềm đam mê và yêu thích với môn học này.
Có một lần trong một bài kiểm tra toán, em không làm được bài. Em ngồi loay hoay gần như cả buổi để giải. Hà thấy vậy liền viết viết ra một tờ nháp. Sau đó, bạn vo vo lại rồi nhẹ nhàng đưa cho em. Em cảm thấy rất vui khi được bạn giúp đỡ nhưng đồng thời cũng thấy bứt rứt trong lòng. Rồi em cầm tờ giấy đã vo nhét vào học bàn. Em chợt nhớ lời cô giáo dạy: “Thất bại là mẹ thành công”. Em không muốn bản thân mình cứ mãi yếu kém môn toán. Hà cũng thúc giục em giở tờ giấy ra chép. Nhưng bản thân em kiên quyết từ chối và tiếp tục ngồi suy nghĩ cách làm. Khi chỉ còn khoảng năm phút thì hết giờ làm bài, tự dưng những lời cô giáo giảng như hiện về trong tâm trí em. Một hồi viết nháp các công thức đã học, em chợt phát hiện ra mình đã bỏ quên mất một phép tính. Em vội vàng sửa lại bài làm. Khi trống báo hiệu kết thúc giờ kiểm tra cũng là lúc em hoàn thành bài thi.
Cô giáo trả bài kiểm tra và em được điểm 8 – một kết quả xứng đáng với sự nỗ lực của bản thân, Hà cũng rất vui khi thấy em đã học khá hơn trước. Đến bây giờ mỗi khi nhắc lại, tôi lại thấy hân hoan trong lòng.
Kể lại trải nghiệm một thành tích hay một chiến thắng - Bài làm 3
Tôi là cô bé được sinh ra trong gia đình trí thức và được sống trong muôn vàn tình thương bao la. Tuổi thơ tôi là những chuỗi ngày hạnh phúc với ba mẹ và em trai. Dù ba mẹ tôi chỉ là những công nhân viên nhà nước bình thường với những đồng lương ít ỏi nhưng không vì vậy mà chị em tôi lại bị thua kém với bạn bè đồng trang lứa.
Tôi và em trai luôn được ba mẹ cho những gì tốt nhất và hạnh phúc nhất. Gia đình tôi tuy không phải là đại gia về vật chất nhưng có lẽ là đại gia của tình yêu thương hạnh phúc và trên hết là đại gia của nền tri thức trí tuệ. Từ nhỏ tôi luôn được ba mẹ kể về sự ham học và vượt lên nghị lực, vượt qua cái nghèo để trở thành người có ích và được nhiều người nể trọng như các cậu, các dì và ba mẹ tôi.
Chính vì hiểu được điều đó và được ba mẹ dạy dỗ nên suốt quãng đời đi học tôi luôn giữ vững được thành tích học sinh giỏi của mình. Tôi tự hào và sung sướng khi mình được khen là thông minh và học giỏi, thầy cô khen, bạn bè nể. Ngay cả trong chính gia đình mình tôi cũng luôn được coi là một cô bé học giỏi, là gương của các em. Tôi biết lúc ấy mình là niềm tự hào của ba mẹ.
Rồi chặng đường cam go thứ nhất trong cuộc đời học sinh, kỳ thi tốt nghiệp cấp 2 cũng đã đến. Có lẽ đối với mọi người, đó cũng chỉ là một cuộc thi chuyển cấp bình thường mà thôi, nhưng đối với tôi, một cô bé 15 tuổi, kỳ thi này như một đỉnh núi cao cần rất nhiều cố gắng để vượt qua.
Tôi được ba mẹ lo lắng cho từng miếng ăn, giấc ngủ. Ba mẹ tiết kiệm tiền, nhịn ăn, bớt phần sữa của em trai để tìm mua những loại thuốc bổ não tốt nhất cho tôi lúc ấy. Ba mẹ tìm mua cho tôi những cuốn sách tham khảo hay để tôi có thể tiếp thu hết những kiến thức hay nhất, để làm bài thi một cách tốt nhất. Và hơn hết là tôi có thể bước đến tương lai, bước đến cánh cửa đại học một cách thuận lợi hơn khi mình được học trong một trường cấp 3 tốt.
Và lúc ấy trở thành học sinh trường THPT Bùi Thị Xuân là cả một giấc mơ đối với tôi. Tôi quyết tâm học thật tốt để có thể là niềm tự hào của cha mẹ, và cũng chính vì lý do ấy cùng với sự kỳ vọng, yêu thương của ba mẹ dành cho tôi mà khi còn một ngày nữa là ngày thi đến, tôi đã học thuộc hết và trả bài cho mẹ một cách tự tin những bài thơ, tiểu sử tác giả, định nghĩa, định lý công thức toán học, vật lý.
Thật vậy, tôi đã hoàn thành bài thi môn đầu tiên của mình là môn Văn, tôi cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc của ba mẹ khi con gái mình đã làm bài tốt. Rồi tôi bước vào môn thi thứ hai là môn Lý, ngày đó là ngày đã cho tôi bài học quý giá. Khi ấy vừa kết thúc bài thi, tôi vui vẻ ra về với tâm trạng của một sĩ tử làm bài tốt.
Tôi khoe với ba rằng mình làm bài rất tốt vì dạng bài tập đó tôi đã được thầy cô cho làm rất nhiều lần rồi và tôi chắc chắn rằng mình đã làm bài đúng. Hai cha con tôi về nhà trong tiếng cười nói vui vẻ, về đến nhà tôi hớn hở gọi điện cho thím, cũng là một giáo viên dạy Lý cấp 2 để nói kết quả mình làm được. Tôi đọc rành mạch những lời giải, công thức mà mình làm và rồi tôi biết được một sự thật đau đớn rằng mình đã làm đúng tất cả nhưng không đúng đáp số, chỉ vì tôi bất cẩn nhìn nhầm số của đề bài.
Và điểm 10 tôi ước mơ giờ chỉ còn là 6,5 với 5 điểm lý thuyết nếu đúng trọn vẹn và 5 điểm của bài toán đã vì tính bất cẩn của tôi giờ chỉ còn lại 1,5 điểm. Ba mẹ không la mắng vì sợ tôi sẽ ảnh hưởng đến những môn thi sau, nhưng tôi biết buổi tối hôm ấy ba mẹ đã khóc. Những giọt nước mắt ấy đã âm thầm hiện hữu trên đôi mắt của ba mẹ tôi cho đến ngày tôi nhận kết quả thi dù rằng những môn thi sau tôi đều làm bài tốt.
Kết thúc kỳ thi, khi bạn bè vui vẻ đi chơi thì tôi lại lầm lũi ở nhà một mình chờ đợi ngày có kết quả. Những cố gắng của tôi cũng đã được ghi nhận qua điểm số cao, khi tất cả học sinh trong trường tôi rất ít bạn có điểm thi Văn 9,5 điểm thì tôi lại có được con số ấy. Môn Lý rất ít học sinh được trọn vẹn 5 điểm lý thuyết thì tôi lại có được con số ấy. Nhưng tất cả rồi cũng đã bị tôi hủy hoại do tính bất cẩn của mình với kết quả tốt nghiệp loại khá vì có một môn thi dưới 7 điểm.
Tôi đã khóc rất nhiều cho cái tuổi 15 ấy, bạn bè liên tục gọi điện hỏi thăm tôi về kết quả thi, ba mẹ xấu hổ khi mọi người hỏi về kết quả của tôi, ngày các bạn về trường chia tay thầy cô thì tôi lại trốn đi vì xấu hổ. Và đau đớn hơn cả là cái nhìn của mọi người đối với tôi, người ta không nhìn vào chặng đường 9 năm cố gắng của tôi mà chỉ nhìn vào bài thi do một phút bất cẩn.
Tôi không còn là cô bé học giỏi ngày nào nữa, không còn là tấm gương cho các em và hơn hết là sự khinh miệt của người bạn thân mình coi như chị em bấy lâu nay. Khi tôi không nghe điện thoại của nhỏ, tôi đã được bạn tôi tặng cho một câu nói sẽ là mãi mãi trong lòng tôi: “Sao không nghe điện thoại vậy? Hay là làm bài thi ít điểm quá nên xấu hổ hả”. Một câu nói nhưng dạy cho tôi rất nhiều điều, dạy tôi biết thế nào là nỗi đau của sự thất bại, hậu quả của tính bất cẩn và bài học về “chọn bạn mà chơi” của ông bà xưa.
Rồi tôi lớn lên cùng với nỗi đau nhớ đời ấy, tôi vẫn cứ học và không để ý đến những gì xung quanh mình, không cần biết về những lời nói của người đời, chỉ biết học và biết đến gia đình tôi có ba mẹ và em trai tôi. Tôi không cần bất cứ ai nghĩ mình là một người giỏi cả, tôi chỉ cần mình là một người con ngoan của ba mẹ là đủ.
Năm em trai tôi thi lớp 9, dù đối với tôi đã 7 năm trôi qua, nhưng bài học quý giá ấy vẫn còn nguyên giá trị như ngày đầu. Tôi luôn dạy em về bài học đau đớn của đời mình cũng như kể về giấc mơ lúc ấy của gia đình tôi. Tôi mong em trai mình sẽ thực hiện giấc mơ ấy để một lần ba mẹ tôi lại được tự hào về chị em tôi. Và em trai tôi đã làm được điều ấy, tôi đã được nhìn thấy sự hạnh phúc của ba mẹ tôi, hạnh phúc tuy nhỏ thôi nhưng đã phải 7 năm qua chị em tôi mới làm được cho ba mẹ.
Giờ đây, lòng tôi cũng đã quên đi nỗi đau ngày xưa. Nó đã không còn là nỗi đau nữa mà giờ chỉ còn lại là ký ức của tuổi trăng tròn, một bài học đầu đời của tôi. Hiện giờ tôi cũng đã tốt nghiệp đại học và đang bước tiếp những bước đi cho cuộc đời mình. Tôi hiểu rằng cuộc sống không chỉ có một màu hồng, tạo hóa đã cho chúng ta 12 màu cơ bản và 12 màu ấy cũng chính là muôn màu của cuộc sống.
Cuộc sống sẽ có những lúc vui, lúc buồn, những nỗi đau và niềm hạnh phúc. Cái gì rồi cũng sẽ qua, quan trọng là ta làm cách nào để nó trôi qua thật nhẹ nhàng, để rồi sau đó ta sẽ nhìn thấy những điều tốt đẹp hơn và chắc chắn rằng khi ta tin cuộc sống màu hồng thì màu hồng sẽ đến với cuộc sống của chúng ta.