Kể lại trải nghiệm một lần em giúp đỡ người khác hay được người khác giúp đỡ - Bài làm 1
Mưa bỗng dày hạt. Mọi người vội vàng che đầu chạy qua đường. Chỉ còn duy nhất một bà lão vẫn lom khom từng bước qua đường. Đèn báo hiệu đang ở màu đỏ nhưng chỉ còn vài giây nữa là chuyển xanh. Bà lão vẫn cố gắng từng bước qua đường cho xe chạy.
Cái dòng người tấp nập cứ thế mà lướt qua bà lão như cái chớp mắt. Đèn đỏ chuyển xanh, xe cộ cứ nhấn còi liên tục không thôi.... Vài chiếc xe không chờ được mà vụt qua khiến bà lão giật mình. Từ đằng xa tôi cũng đang vội vàng chạy mưa để về nhà. Thấy cái dáng hình khắc khổ ấy lòng tôi bỗng thấy xót xa. Bước nhanh hơn tới chỗ bà lão. Tôi vờ như bình thường mà bước đi song song với bà. Đưa ô sang bên để che mưa cho bà lão. Chậm lại từng bước cùng với bà. Dù đèn đỏ đã chuyển xanh nhưng tôi vẫn chậm lại từng bước để cùng bà qua đường. Cho đến khi tới bên kia đường tôi mới bước đi nhanh hơn bà lão. Trước khi đi tối đưa ô cho bà lão rồi chùm tạm cái áo khoác lên đầu mà chạy. Bà lão chợt cất giọng: - Cậu bé chờ lão chút. Bà cảm ơn vì đã giúp bà qua đường. Lão ngần này tuổi rồi qua đường cũng chẳng xong. Đúng là già thật rồi! Nghe vậy lòng tôi vô cùng hạnh phúc, tôi quay lại nói to: - Không có gì đâu ạ! Bà mau về nhà kẻo mưa to! Thời tiết này chắc mua lâu tạnh lắm! Mang theo cái niềm vui sướng và hạnh phúc khi có thể giúp đỡ người khác trở về nhà. Người tôi ướt nhẹp.
Những không thể giấu được cái niềm vui sướng ấy mà tôi đã cười phá lên một cách khoái chí. Mọi người trong nhà cũng chẳng hiểu có chuyện gì mà tôi lại vui đến như vậy! Thế là cái sự giúp đỡ ấy đã trở thành một kỉ niệm đáng nhớ và khó quên trong tôi cho tới tận bây giờ.
Kể lại trải nghiệm một lần em giúp đỡ người khác hay được người khác giúp đỡ - Bài làm 2
Chiều ngày hôm nay trên đường về nhà, em cảm thấy cảnh vật xung quanh sao tươi đẹp quá. Cả những chùm cỏ dại ven đường cũng nên thơ hơn. Có lẽ bởi vì trong lòng em đang rộn ràng một niềm vui sướng. Niềm vui của một người vừa làm được việc tốt giúp đỡ bạn bè.
Chuyện là chiều hôm nay, sau khi tan học, như thường lệ em dọn dẹp sách vở và chuẩn bị về nhà. Thế nhưng khi đi ngang qua bàn Lê, em nhìn thấy cậu ấy vẫn cặm cụi viết gì đấy mà chưa về nhà. Tò mò, em liền tiến lại và hỏi:
- Lê ơi, cậu đang làm gì vậy? Đã tan học rồi đó, về nhanh thôi nào!
Nghe tiếng em, Lê ngẩng đầu lên và trả lời:
- Mình đang chép bài cho Tuấn, cậu ấy bị ốm ở nhà, mà kì thi thì đang đến gần, nên mình chép ra vở, tối sẽ mang sang cho Tuấn có bài mà xem.
Nói rồi, Lê lại cúi xuống cặm cụi viết. Nhìn Lê chép bài, em lại nghĩ đến những gì đã học hôm nay, hai tiết Ngữ văn, lại thêm bài ôn tập Lịch sử nữa. Nhiều như vậy, có khi Lê phải chép đến 6 giờ tối mất. Sau một hồi đắn đo, em quyết định ngồi xuống viết cùng Lê trong ánh mắt ngỡ ngàng của cậu ấy. Cả hai đứa cặm cụi ngồi chép bài. Trong lớp vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng bút, tiếng giấy sột soạt mà thôi. Đến khoảng 5 giờ, sau hơn ba mươi phút, thì chúng em đã viết hết những kiến thức trên lớp hôm nay vào vở của Tuấn. Nhìn những dòng chữ đều đặn ấy, em cảm thấy tự hào vô cùng. Đúng lúc ấy, chú bảo vệ đến, thúc giục chúng em ra khỏi lớp. Thế là cả em và Lê cùng vội vàng dọn dẹp bút vở rồi chạy ra khỏi phòng học. Trước khi về, Lê không quên cảm ơn em thêm lần cuối, dù trước đó cậu ấy đã nói câu này nhiều lần rồi. Còn em thì trở về nhà trong niềm sung sướng vô cùng.
Trong bữa tối, em đã kể cho bố mẹ nghe về chuyện lúc chiều. Sau khi bố mẹ nghe xong đã khen em là một người bạn tốt. Niềm vui sướng của em như lại được nhân lên rất nhiều lần.
Kể lại trải nghiệm một lần em giúp đỡ người khác hay được người khác giúp đỡ - Bài làm 3
Chắc hẳn trong mỗi chúng ta đều có những kỉ niệm đẹp không bao giờ quên. Một kỉ niệm hè năm lớp 5 mà tôi sẽ nhớ mãi đó là "nhặt được của rơi trả lại người đánh mất".
Hôm đó, sau giờ học, tôi phụ trách tưới hoa trong sân trường. Trong lúc đi trên sân, tôi tình cờ nhận ra tờ mệnh giá hai trăm nghìn đồng đút trong túi quần đã “không cánh mà bay”. Tôi hoảng hốt thật sự. Tờ tiền rơi đi đâu mất rồi? Rõ ràng vừa nãy mình để trong túi quần mà! Tôi nhanh chóng chạy xung quanh tất cả những chỗ vừa đi qua để tìm nhưng không thấy bóng dáng tờ tiền đâu. Đó là tiền tiêu vặt mà mẹ thưởng cho tôi khi tôi đạt được điểm cao trong bài kiểm tra vừa rồi. Mệnh giá của tờ tiền khá cao nên ai nhìn thấy cũng khó lòng mà kiềm chế được lòng tham. Nghĩ đến đây, tôi không khỏi lo lắng. Trên đường về, nhìn những cửa hàng truyện tranh, cửa hàng ăn uống, đồ chơi, …. tôi buồn bã vô cùng. Vậy là tháng này không được đọc truyện, ăn vặt với mua đồ chơi được rồi. Hơn nữa tôi nghĩ về khuôn mặt tức giận của mẹ khi biết rằng tôi làm mất tiền. Thật đáng sợ làm sao! Về đến nhà, tôi cố tỏ ra là mình rất ổn nhưng không hiểu sao mẹ vẫn phát hiện ra sự bất thường của tôi. Tối hôm đó mẹ lên phòng và hỏi tôi có chuyện gì. Biết không thể giấu được nên tôi đã kể hết mọi sự tình. Trái với suy đoán của tôi, mẹ đã không tức giận mà chỉ bảo rằng “Lần sau phải cẩn thận hơn. Mẹ tin là sẽ có bạn nào đó tốt bụng nhặt được rồi sẽ trả lại cho con thôi. Ngày mai con gặp cô Tổng phụ trách để xem có ai trả lại không”. Nghe lời mẹ, sáng hôm sau tôi gặp cô Tổng phụ trách để báo cáo việc bị mất tiền. Nội trong ngày đó, một người bạn đã trả lại tiền cho tôi. Tôi nhanh chóng chạy đến lấy lại tiền và cảm ơn bạn rối rít. Tôi thầm nghĩ bạn ấy thật tốt bụng và rất vui vì đã được mẹ an ủi động viên. Trong buổi chào cờ tuần tiếp theo, bạn ấy đã được khen ngợi vì đã làm công việc tốt trước toàn trường. Tôi cũng tặng cho bạn ấy một bức tranh hoạt hình rất đẹp và cảm ơn bạn từ tận đáy lòng. Không lâu sau đó, chúng tôi đã trở thành bạn thân của nhau.
Từ kỷ niệm này, tôi nhận ra giá trị của những việc làm tốt, nó vô hình nhưng mang lại niềm vui cho mọi người. Tôi hy vọng khi ai đó gặp khó khăn, tôi có thể giúp đỡ họ giống như tôi đã từng được giúp đỡ vậy.
Kể lại trải nghiệm một lần em giúp đỡ người khác hay được người khác giúp đỡ - Bài làm 4
Từ nhỏ, em đã được xem những đoạn phim, chương trình về tấm gương “Người tốt việc tốt” và rất ngưỡng mộ những người trên đó. Điều này cũng làm em nhớ lại một lần tình cờ, em đã có hành động “nhặt được của rơi trả lại người đánh mất”.
Đó là một ngày mùa thu đẹp trời. Em đang tung tăng ra bến xe buýt để đi học thì chợt thấy một túi đựng laptop ở trên ghế đá. Nhìn ngó xung quanh mãi chẳng thấy ai, em bèn chạy lại xem sao. Bên trong chiếc túi đó là một cái laptop khá mới, màu trắng bạc. Trên túi có thêu một cái tên: “Emma”. Nhìn đến đây, em đoán đồ vật này là của một cô gái nào đó để quên, rất có thể là người nước ngoài nữa. Nghĩ vậy, em định bụng sẽ ngồi đây canh chừng chiếc laptop, đợi chủ nhân của nó quay về.
Nhưng đợi được năm phút thì em chợt nhớ ra mình còn phải đi học nữa. Nếu ngồi đây mãi cũng không ổn. Thế là em đem chiếc laptop đến văn phòng công an gần đó để báo cáo. Vừa đến nơi, em đã thấy trong phòng có một chị gái người nước ngoài vô cùng xinh đẹp đang ngồi viết gì đó, hình như là điền bản tường trình. Trông chị ấy có vẻ đang rất vội vàng và hốt hoảng. Tuy thấy nghi ngờ nhưng em không lại gần hỏi mà đưa chiếc laptop lại cho chú cảnh sát và trình bày lại quá trình mình nhặt được nó. Tình cờ lúc em đang giao chiếc laptop ra thì chị gái bên cạnh nhìn lên. Gương mặt chị vui mừng rạng rỡ, chỉ vào chiếc laptop và bảo đó là của mình. Hóa ra, chị chính là Emma.
Theo lời chú cảnh sát kể lại, chị là du học sinh, mới đến Việt Nam được vài tháng. Chiếc laptop này là công cụ học tập quan trọng đối với chị. Hôm nay chị có bài kiểm tra nên vội vàng mà bỏ quên chiếc laptop ở đâu không nhớ. May mà có em tìm được. Chị Emma cảm ơn em rất nhiều bằng cả tiếng Anh lẫn tiếng Việt. Chị còn kể thêm một số thứ nữa nhưng do bất đồng ngôn ngữ, em đành phải nhờ các chú cảnh sát dịch lại cho. Thế rồi chúng em tạm biệt nhau, chị Emma vẫn không quên cảm ơn em thêm lần nữa.
Hôm đó, may sao em vẫn kịp giờ đến lớp. Vừa làm được một việc tốt nên tâm trạng em vui vẻ vô cùng. Em cảm thấy mình như trưởng thành hơn, trở nên có trách nhiệm hơn. Mong rằng sau này em sẽ có thể giúp đỡ được thêm nhiều người khác, lan tỏa tinh thần tương trợ tốt đẹp đến mọi người.