Kể lại trải nghiệm chuyến đi có ý nghĩa - Bài làm 1
Mỗi chuyến đi mà chúng ta trải qua đều để lại những bài học, những ý nghĩa riêng. Trong hành trình trưởng thành của mình, em may mắn được trải nghiệm nhiều chuyến đi xa. Nhưng chuyến đi tình nguyện mùa đông tại Thanh Hóa cùng chị gái hai ngày vừa qua là chuyến đi mà em cảm thấy có ý nghĩa nhất đối với mình.
Trước kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, chị gái em trở nên vô cùng bận rộn. Chị thường trở về nhà trong tình trạng hai tay hai túi đồ đựng đầy những món quà xinh xắn tự làm cho trẻ con. Chị nói chị đang chuẩn bị cho chuyến tình nguyện của đội. Bất ngờ, chị đề nghị em đi cùng. Bố mẹ cũng gật đầu đồng ý, chuẩn bị đầy đủ đồ đạc cho hai chị em. Chuyến đi xa nhà hai ngày một đêm đầu tiên của em đến như thế.
Một buổi sáng nắng vàng rực rỡ, tại một góc nhỏ của thành phố, em cùng chị gái và những anh chị trong đội tình nguyện xa lạ xuất phát. Chiếc xe chở hơn bốn mươi con người từ từ lăn bánh, để lại phía sau khói bụi và ồn ào của chốn phồn hoa đô hội, cùng hướng về một thị trấn nhỏ của Thanh Hóa. Xe bon bon trên những con đường cao tốc rộng lớn rồi khó khăn lăn bánh trên những con đường còn chưa được đầu tư, sửa chữa. Khi trời đã quá trưa, cả đoàn đến nơi, dừng chân tại một xóm nhỏ huyện Thạch Thành, Thanh Hóa. Khi mọi người vừa bước xuống xe thì trời đổ mưa to tầm tã, khung cảnh xóm làng nghèo khó càng thêm tiêu điều.
Nhưng cơn mưa lớn không ngăn được các hoạt động đã lên kế hoạch của các anh chị. Trong sự tiếp đón nồng hậu của bà con – những người có cuộc sống khó khăn mà giàu lòng nhân hậu, các anh chị cùng nhau thực hiện công việc. Em được tham gia cùng chị gái trong hoạt động trang trí tường cho ngôi trường tiểu học đã xuống cấp nơi đây. Khoác áo mưa và lội bùn trên con đường đất bị mưa làm cho trơn như bôi dầu, lần đầu tiên em cảm thấy mình may mắn thế nào khi được đến trường trên những con đường nhựa sạch sẽ, thoáng mát. Ngôi trường dần hiện ra trước mắt em, lụp xụp và tồi tàn vô cùng. Dù thế, em đã ngạc nhiên khi những em học sinh, chỉ bé hơn em vài tuổi lại rất chăm chú nghe giảng. Không đồng phục trắng tinh, cặp sách, quần áo cũ kĩ, trong cơn mưa gió, cánh cửa yếu ớt lung lay, các em vẫn tập trung học tập. Những ánh mắt hiếu kỳ, chăm chú tập trung lên tấm bảng cũ khiến em chợt thấy hổ thẹn khi nghĩ đến mới ngày hôm qua, em còn mơ màng không chú ý nghe giảng trong lớp học đầy đủ tiện nghi.
Cơn mưa ngớt dần, hai thầy cô trong trường chỉ cho chúng em những bức tường loang lổ. Bằng những màu sơn đã chuẩn bị và bản thiết kế chính các anh chị sáng tạo, những vết loang ấy dần được phủ kín, sạch sẽ và đẹp đẽ hơn, nổi bật những hình vẽ sinh động về kỹ năng sống, ước mơ và bầu trời. Khi nhìn thấy bức tường đó, ánh mắt các em chợt sáng lấp lánh, cả khuôn mặt như rạng rỡ hẳn lên. Em thấy niềm vui nho nhỏ đang lập lòe cháy trong tim mình. Thì ra những điều rất nhỏ bé, bình dị lại có thể đem lại cho con người ta niềm vui lớn.
Buổi chiều tối hôm ấy, cơn mưa qua đi trả lại cho xóm làng nhỏ không khí thoáng đãng, khô ráo. Các anh chị tổ chức buổi liên hoan, gặp mặt bà con và các em nhỏ. Mọi người kéo đến chặt ních cả nhà văn hóa nhỏ, ai ai cũng cảm ơn những cô cậu sinh viên trẻ tuổi mà nhiệt huyết. Em cũng được khen ngợi theo. Những món quà nhỏ được trao tận tay người dân, không phải quá lớn lao nhưng lại khiến nụ cười đồng loạt nở trên môi. Em vẫn nhớ như in nụ cười hạnh phúc của một cô bé 6 tuổi, quần áo cũ kĩ và lời cảm ơn của cô bé khi ấy. Cô bé rụt rè xin đổi túi bánh của mình lấy một chiếc áo bông nhỏ. Khi chị gái em thân thiện mỉm cười và đưa cả bánh lẫn áo cho, cô bé vui sướng đến nhảy cẫng lên:
- Em cảm ơn chị, tốt quá, em gái em có quần áo ấm rồi.
Hỏi ra mới biết, gia đình khó khăn, mẹ lại mới sinh em bé mà chưa có nhiều đồ cho em. Bất chợt, em thấy khóe mắt cay cay, nghĩ đến những lần đòi mẹ mua đồ mới, thấy hối hận vô cùng.
Ngày hôm sau, các anh chị còn tổ chức dọn vệ sinh, trồng cây để cải thiện môi trường sống nơi đây. Đến quá trưa, hoạt động tình nguyện kết thúc, cả đoàn chia tay bà con để lên xe trở về thành phố.
Một chuyến đi đơn giản nhưng có ý nghĩa rất lớn đối với em. Chuyến đi ấy đã giúp em nhận ra nhiều điều quý giá mà mình đã và đang có, nhắc nhở em biết trân trọng hiện tại vì trên thế giới này, đâu đó vẫn có những mảnh đời kém may mắn hơn.
Kể lại trải nghiệm chuyến đi có ý nghĩa - Bài làm 2
Đã bao giờ bạn có dịp tạm rời xa cuộc sống náo nhiệt của đô thị để đắm mình trong vẻ đẹp thiên nhiên hoang sơ, yên bình? Trong chuyến đi đến vịnh Hạ Long, tôi đã có được một trải nghiệm như thế. Đối với tôi, đây là kì nghỉ hè đáng nhớ.
Để chuẩn bị cho chuyến đi, em đã sắp xếp quần áo, thức ăn... từ ngày hôm trước. Chiếc xe khởi hành lúc năm giờ ba mươi sáng, gia đình em đã có mặt tại điểm gặp mặt từ năm giờ. Em nghĩ rằng em đến sớm, nhưng em không không nghĩ nhiều gia đình khác đến trước cả gia đình em. Cha em đang cầm một túi du lịch lớn, còn mẹ đang cầm một túi thức ăn, Mi và em đang mang theo một chiếc ba lô nhỏ. Giữ một vài thứ nhỏ.
Dọc theo con đường từ Hà Nội đến Quảng Ninh, trước mắt em là một bức tranh hùng vĩ đầy cảm xúc. Những chiếc xe nối đuôi nhau qua những cây cầu và những ngọn núi đá nhỏ, sau hơn một giờ, nhóm du lịch bắt đầu xuống xe buýt để đi bằng thuyền để tham quan các hang động.
Từ những vòm đá cao nhất treo xuống nhũ đá và thạch nhũ pha trộn với tất cả các màu sắc của cầu vồng, em nghe nói hang động đẹp nhất là hang Đầu Gò. Đây là một cung điện với nhiều phòng xoắn, chỉ cần một giọt nước rơi từ nhũ đá là đủ để phá vỡ sự im lặng.
Vì vậy, cả buổi sáng, em và gia đình vừa đến thăm hang động. Mọi người bắt đầu chụp nhanh cảnh đẹp ở đây và sau đó vội vã lên xe đến nhà nghỉ. Cả nhóm xuống xe buýt để lấy hành lý, cho trưởng nhóm liên lạc với phòng nghỉ, có những em học sinh lớp hai và lớp ba chạy quanh vườn hoa.
Đối với Mi, người nghịch ngợm nhất, nên đã đuổi theo bạn bè của mình và làm cho mẹ nhắc nhở liên tục, nhưng Mi không lắng nghe, chỉ thích chơi và chạy xung quanh với bạn bè.
Buổi chiều, cả gia đình em đến vườn hoa để chụp ảnh làm quà lưu niệm rồi lên núi gần nhà nghỉ "Thăng Long" để chiêm ngưỡng khung cảnh, mẹ bảo gia đình chụp vài bức ảnh người trong thời tiết đẹp, chỉ có em và Mi được chụp riêng:
- Này, em ăn ảnh quá!
Em trả lời:
- Chà! Chưa chắc đâu nhé!
Nghe điều đó, nhiếp ảnh gia nói:
- Hai người đừng cãi nhau nữa, em cảm thấy mọi người đều ăn ảnh.
Vì vậy, hai người họ đã tranh nhau, và cuối cùng, mỗi người trong số họ trông ngu ngốc trong bức tranh. Sau khi chụp ảnh, cả gia đình đi chợ mua cá và tôm gọi là đặc sản. Chợ Hạ Long đông khách hơn cả Hà Nội. Ngay từ đầu chợ, hàng loạt gian hàng bán dưa hấu, cá, tôm, thịt... được xếp hàng để chào đón khách hàng.
Những quầy tôm, cá đông đúc nhất vì ở đây hầu hết khách du lịch đều muốn mua quà nhân dịp nghỉ lễ. Mẹ và em quan sát cửa hàng quần áo trẻ em bên cạnh quầy bánh kẹo. Tại đây có khá đông người mua, đặc biệt là các bậc cha mẹ. Có hai đứa con chạy đùa giỡn, nên đã bị mẹ mắng. Thấy vậy, cô lập tức bảo mẹ chăm sóc bé Mi để bé không bị lạc.
Vào buổi tối, khi tất cả các con đường đã lên đèn, em, mẹ và bé Mi đi ăn chè tại cửa hàng. Cửa hàng ở ngay bên cạnh khách sạn nơi gia đình em đang ở. Cha em đọc báo, xem TV trong phòng nghỉ. Thời gian trôi qua, cả nhóm bắt đầu quay trở lại Hà Nội.
Chuyến đi là trải nghiệm đặc biệt đối với tôi. Lần đầu tôi được đi đến một vùng đất mới với thiên nhiên tươi đẹp và con người thuần hậu. Nhờ vậy, tôi càng thêm yêu đất nước mình.
Kể lại trải nghiệm chuyến đi có ý nghĩa - Bài làm 3
Dù chiến tranh ở Việt Nam đã lùi xa vào quá khứ nhưng những tàn tích do chiến tranh để lại vẫn còn mãi với thời gian. Là một học sinh lớp 6 với niềm yêu thích đặc biệt với bộ môn Lịch sử, chuyến trải nghiệm thăm quan bảo tàng này đã để lại rất nhiều cảm xúc, suy nghĩ trong tôi.
Như bác Hồ đã từng nói “dân ta phải biết sử ta”, hiểu được đạo lý đơn giản đấy giúp tôi ngày càng yêu thích tìm hiểu lịch sự và biết ơn sâu sắc đối với tấm lòng yêu nước và sự hy sinh của các thế hệ cha anh đi trước.
Thông qua chuyến đi tham quan một số bảo tàng còn lưu giữ lại những hình ảnh, những đồ vật,.. liên quan trong các cuộc chiến tranh ở Việt Nam tôi cảm nhận sâu sắc được sự khốc liệt, tội ác, hậu quả chiến tranh của các thế lực xâm lược đã gây ra cho người dân Việt Nam. Từ đó để thấy được từ trong nghiệt ngã, đớn đau về cả tinh thần lẫn thể xác là sự khát khao, ý chí kiên cường vươn lên, hướng tới hòa bình ngày càng mãnh liệt.
Chúng tôi tới thăm Viện bảo tàng Chứng tích Chiến tranh. Bảo tàng là một sự diễn đạt lịch sử trực tiếp về chặng đường tiến tới nền độc lập của Việt Nam – một chặng đường đẫm máu đầy những chết chóc và bom mìn kéo dài gần hết cả thế kỷ 20 và được bắt đầu với cuộc chiến chống lại sự xâm lược của người Pháp. “Việt Nam có quyền được hưởng tự do và độc lập” – Hồ Chí Minh đã từng viết.
Các hiện vật, chứng tích, các bức ảnh được trưng bày trong bảo tàng là minh chứng cho tội ác của thực dân và tinh thần kiên cường, bất khuất của dân tộc Việt Nam.
Chiếc máy chém sắc lạnh gợi những nỗi ám ảnh nặng nề cho người thăm. “Chuồng cọp”, “địa ngục trần gian” được phục chế theo mô hình ở nhà tù Côn Đảo được tái hiện chân thực, phản ánh đầy đủ sự dã man, tàn ác tra tấn các chiến sỹ cộng sản của bọn tàn ác. Mỹ ngụy áp dụng những biện pháp tra tấn chiến sỹ cộng sản hết sức tàn độc. Mỗi ngăn chuồng cọp dài 2,7 mét, rộng 1,5 mét và cao 3 mét. Mùa nóng nhốt từ 5 tới 14 người, ngược lại mùa lạnh chúng tách ra để lại 1 đến 2 người chân bị còng vào cột sắt.
Bị đầy đọa trong chuồng cọp, sức khỏe của họ suy sụp rất nhanh, không chuồng nào không có người hy sinh vì kiệt sức, bệnh tật rồi hàng loạt bức hình dội bom, tàn phá khắp các miền quê được tái hiện, gây cảm giác đau lòng, buồn bã cho người xem.
Đó là hình bom dội tàn phá khắp các miền quê từ Nam ra Bắc, giết chết biết bao nhiêu là người già, trẻ em vô tội, có những trận bom dội hủy diệt cả những ngôi trường nơi trẻ em đang học, tàn phá làng mạc quê hương. Hình ảnh cô bé Kim Phúc trần truồng gào thét trên đường quê mịt mù khói sương với vết phỏng bom napal của Mỹ tứa máu trộn đất, phủ khắp toàn thân.
Để lưu lại những chứng tích anh hùng của nhân dân Việt Nam trong cuộc đấu tranh chống các thế lực xâm lược, đồng thời để tố cáo những tội ác và nêu bật những hậu quả tàn khốc của cuộc chiến tranh xâm lược, ngày 04/09/1975 Nhà trưng bày tội ác Mỹ – Ngụy được mở cửa phục vụ công chúng. Sau đó, Nhà trưng bày tội ác Mỹ – Ngụy được đổi tên thành nhà trưng bày Tội ác Chiến tranh xâm lược (ngày 10/11/1990). Trước khi trở thành Bảo tàng Chứng tích chiến tranh (ngày 04/07/1995).
Chiến tranh Việt Nam đã trôi qua hơn 35 năm nhưng nó để lại nhiều quá khứ buồn đau và đầy tự hào cho dân tộc Việt Nam. Đây cũng là một quá khứ đáng hổ thẹn cho đế quốc Mỹ. Đối với thế giới, chiến tranh là một căn bệnh của nhân loại – một căn bệnh chết người và hết sức dai dẳng.
Tội ác của đế quốc Mỹ để lại trên đất nước chúng ta những hình ảnh, nhưng tàng chứng hãi hùng, khủng khiếp về việc tra tấn dã man, tàn sát, ném bom, rải thuốc diệt cỏ, chất làm rụng lá cây, giết chết con người, những người Việt vô tội bị thảm sát,…
Hòa bình, tự do, hạnh phúc có lẽ là ba từ mà tôi có thể nói với chính bản thân mình về cuộc sống của mình hiện tại, tôi hay đúng hơn là phần lớn những người dân Việt Nam hiện nay đặc biệt là thế hệ trẻ chúng ta đang được sống một cuộc sống bình yên, tự do và tràn đầy niềm vui trong cuộc sống.
Và chúng ta có vẻ như đang dần quên đi để có được bình yên như ngày hôm nay dân tộc chúng ta, bao thế hệ ông bà cha ông chúng ta đã phải trải qua một cuộc chiến đẫm máu, biết bao sự hy sinh quên mình. Một cuộc chiến được xây dựng bởi máu, bởi lòng đoàn kết và bởi một khao khát tự do mãnh liệt mà thế hệ trước với mong muốn giành lại một bầu trời tự do cho thế hệ con em mai sau.
Chúng ta, những con dân Việt Nam đã và đang được sinh sống trong bình yên và tự do, nhưng hãy luôn ghi nhớ rằng chúng ta thật may mắn vì những điều mà chúng ta có được ngày hôm nay được đánh đổi bởi xương máu của bao anh hình dân tộc đã đứng lên chống thực dân đô hộ để trao cho chúng ta những giây phút bình yên này, hãy luôn ghi nhớ và mang lòng biết ơn đối với biết bao nhiêu thế hệ cha anh đã hy sinh cùng với lòng biết ơn đó chúng ta những thế hệ trẻ – tương lai của nước nhà cần không ngừng nỗ lực, phấn đấu góp sức lực nhỏ bé của bản thân xây dựng đất nước để đất nước sánh cùng “các cường quốc năm châu”.
Kể lại trải nghiệm chuyến đi có ý nghĩa - Bài làm 4
Có ai đó đã từng nói rằng: “Cuộc đời là những chuyến đi”. Chúng ta đi để nối dài những trải nghiệm. Và tôi cũng có một chuyến đi đáng nhớ.
Chuyến đi của tôi diễn ra trong ba ngày hai đem. Điểm đến là bãi biển Cửa Lò - một địa điểm du lịch khá nổi tiếng. Chuyến xe khởi hành từ năm giờ sáng ngày chủ nhật. Tối thứ bảy, tôi đi ngủ thật sớm. Sáng hôm sau, cả nhà phải dậy từ bốn giờ để chuẩn bị. Bốn giờ ba mươi là xe đã đến đón. Cùng đi với gia đình tôi còn có gia đình của bác Hòa, bác Hùng. Hai bác là anh trai của bố tôi. Lên xe, tôi tranh thủ ngủ thêm vì trời còn tối. Xe đi mất nửa ngày mới đến nơi. Khoảng mười hai giờ trưa, xe đã đến nơi. Chúng tôi được nhận phòng, nghỉ ngơi và ăn trưa.
Năm giờ chiều, nắng đã dịu hơn. Tôi cùng mọi người ra tắm biển. Trước mắt tôi chính là bãi biển Cửa Lò rộng mênh mông. Gió biển lồng lộng. Tiếng sóng vỗ ào ạt. Bãi cát vàng trải dài. Bãi biển lúc này khá đông người. Người lớn thì tắm biển. Còn trẻ em thì xây lâu đài cát, hoặc nghịch nước. Tôi cùng các anh chị vui đùa trên bãi cát, nghịch nước biển mát lạnh.
Khoảng sáu giờ chiều, mặt trời bắt đầu lặn dần. Hoàng hôn trên biển thật huy hoàng và kỳ vĩ. Tôi ngồi trên bãi cát trắng ngắm cảnh mặt trời lặn. Mặt trời lúc này giống như một quả cầu đang rực đỏ. Mặt trời lớn lắm, lớn hơn rất nhiều lần so với mặt trời của thành phố. Biển đẹp nhất có lẽ về ban đêm. Khi ánh nắng cuối ngày tắt hẳn, nhường chỗ cho bầu trời đêm đầy sao. Không khí lúc này cũng dễ chịu, mát mẻ hơn. Mọi người vào một nhà hàng cạnh bờ biển. Chúng tôi đã được thưởng thức rất nhiều món ăn ngon. Tôi thích nhất là được ăn những món hải sản. Ăn xong, chúng tôi còn đi dạo quanh bãi biển. Gió biển thổi mát rượi. Rất nhiều người ngồi trên bờ biển để trò chuyện, uống nước.
Mười một giờ, mọi người mới trở về khách sạn để tắm giặt và nghỉ ngơi. Ngày hôm sau, tôi còn được bố mẹ dẫn đi thăm các địa danh nổi tiếng ở Cửa Lò như đảo Hòn Ngư, chùa Lô Sơn, đảo Lan Châu… Chúng tôi còn được đi chợ mua rất nhiều quà để mang về nữa. Tôi cũng chụp được khá nhiều tấm ảnh rất đẹp.
Chuyến đi giúp tôi có thêm kỉ niệm đẹp đẽ cùng với người thân. Tôi mong rằng gia đình của mình sẽ có thêm nhiều chuyến đi như vậy hơn.