Trong khi đi, nó vô tình đạp lên một tổ kiến đang làm việc chăm chỉ. Những con kiến bị nghiền nát dưới chân con voi, và những con còn sống hoảng sợ bỏ chạy. Chỉ có một con kiến dũng cảm đứng lại, nó tức giận với con voi và quyết định trả thù.
- Con voi ơi, cậu đã làm gì vậy? Cậu đã giết chết nhiều người bạn của tớ, và phá hủy nhà cửa của chúng tớ. Cậu có biết cậu đã làm điều gì không? - con kiến hỏi con voi.
- À, tớ xin lỗi, tớ không để ý. Cậu là ai thế? - con voi nhìn xuống và thấy con kiến nhỏ xíu đang nói chuyện với nó.
- Tớ là kiến, một trong những con vật sống ở rừng này. Cậu không nhìn thấy chúng tớ sao? - con kiến nói.
- Ồ, tớ có thấy mấy chấm đen đó, nhưng tớ không biết chúng là gì. Chúng quá nhỏ so với tớ, tớ không quan tâm đến chúng. - con voi nói.
- Cậu không quan tâm đến chúng tớ? Cậu biết không, chúng tớ cũng là những sinh vật có tâm hồn, có cảm xúc, có gia đình và bạn bè. Cậu không có quyền xem thường chúng tớ. Cậu phải trả giá cho hành động của cậu. - con kiến nói.
- Trả giá? Cậu định làm gì với tớ? Cậu nghĩ cậu có thể làm gì được với tớ? Tớ là con voi, tớ to lớn và mạnh mẽ, tớ có thể đè bẹp cậu bằng một cái chân. Cậu là con kiến, cậu nhỏ xíu và yếu ớt, cậu không thể làm gì được với tớ. Cậu nên biết chỗ của mình, và đừng có kiêu ngạo. - con voi nói.
Con voi cười nhạo con kiến, và tiếp tục đi. Con kiến không chịu thua, nó bay lên và đuổi theo con voi. Nó tìm một chỗ trống trên da con voi, và cắn vào đó. Con voi cảm thấy đau, nó quay lại và nhìn thấy con kiến đang cắn nó.
- Con kiến kia, cậu làm gì vậy? Cậu cắn tớ à? Cậu có biết cậu đang tự sát không? Tớ sẽ giết cậu ngay bây giờ. - con voi nói.
- Cậu thử đi. Tớ không sợ cậu. Tớ sẽ cắn cậu cho đến khi cậu xin lỗi chúng tớ. - con kiến nói.
Con kiến tiếp tục cắn con voi, và di chuyển khắp người con voi. Con voi cảm thấy đau đớn, nó cố gắng đuổi con kiến, nhưng không thành công. Nó vẫy đuôi, lắc đầu, quẳng chân, nhưng không thể nào bắt được con kiến. Nó càng tức giận, càng loạn xạ, càng làm tổn thương bản thân. Con voi đã chạy khắp rừng, nhưng không thể thoát khỏi con kiến. Nó đã mệt mỏi và kiệt sức, nó không thể chịu đựng nổi nữa. Nó quỳ xuống đất, và năn nỉ con kiến.
- Con kiến ơi, xin cậu đừng cắn tớ nữa. Tớ xin lỗi, tớ đã sai. Tớ đã xem thường cậu, và làm hại cậu. Tớ biết cậu cũng là một sinh vật quý giá, và có quyền sống như tớ. Tớ hứa sẽ không bao giờ làm như vậy nữa. Xin cậu tha thứ cho tớ. - con voi nói.
- Thật à? Cậu nói thật không? Cậu sẽ tôn trọng chúng tớ, và không làm hại chúng tớ nữa? - con kiến hỏi.
- Thật, tớ nói thật. Tớ sẽ tôn trọng chúng cậu, và không làm hại chúng cậu nữa. Xin cậu tin tớ. - con voi nói.
- Được, tớ tin cậu. Tớ sẽ dừng cắn cậu. Nhưng cậu phải nhớ lời hứa của cậu, và không bao giờ phá vỡ nó. - con kiến nói. Con kiến dừng cắn, và bò xuống khỏi con voi. Con voi thở phào nhẹ nhõm, và đứng dậy.
Nó nhìn xung quanh, và thấy những vết thương do nó tự gây ra. Nó cảm thấy xấu hổ và hối hận, nó đã nhận ra sai lầm của mình. Từ đó, con voi đã thay đổi thái độ. Nó đã trở nên khiêm tốn và tốt bụng, nó đã quan tâm và giúp đỡ những con vật khác, không phân biệt to nhỏ, mạnh yếu. Nó đã trở thành một người bạn của tất cả mọi người, và được mọi người yêu mến và kính trọng.
Lời bình: Đó là câu chuyện về con voi và con kiến, một câu chuyện ngụ ngôn về sự kiêu ngạo và sự khiêm nhường. Câu chuyện dạy cho chúng ta rằng, chúng ta không nên tự cao tự đại, và coi thường người khác. Bởi vì, có thể một ngày nào đó, chúng ta sẽ gặp phải những người mà chúng ta đã khinh bỉ, và họ sẽ làm cho chúng ta phải trả giá. Câu chuyện cũng khuyên chúng ta rằng, chúng ta nên biết ơn và tôn trọng những người đã giúp chúng ta, và không bao giờ quên đi những điều tốt đẹp mà họ đã làm cho chúng ta.