Chuyện kể rằng: Ngày xửa, ngày xưa, có hai vợ chồng nghèo khó nhưng có lòng thương con vô hạn. Ngày ngày người cha vào rừng lấy củi, săn bắn những con thú nhỏ, tìm ong kiếm mật, còn người mẹ thì trồng trọt, cấy nương, gặt hái đặng nuôi con khôn lớn trưởng thành.
Bỗng một ngày nọ, hai đứa con sinh đôi không may bị bệnh nặng. Có người mách bảo rằng: Nếu uống nước từ ngọn núi cao kia thì sữa mẹ sẽ có chất bổ “cải tử hoàn sinh” chữa lành bệnh cho con. Từ ngày hai đứa con sinh bệnh, người mẹ lo lắng nhiều, lại gặp cảnh túng quẫn nên người mẹ thêm xanh xao, gầy yếu, bầu sữa cho con bú càng cạn kiệt dần. Người chồng thương con bàn với vợ quyết đi lên núi tìm nguồn nước thiêng đem về cho vợ uống để có sữa thần chữa bệnh cho con. Nhìn đỉnh núi cao vút, vợ thương chồng, nhưng đành nén lòng để cho chồng khoác tay nải ra đi. Ngày lại ngày đằng đẵng, người mẹ ở nhà lo lắng, chờ chồng biền biệt chưa về. Thương chồng, thương con, người mẹ vắt kiệt bầu sữa còn lại rồi gửi con cho xóm làng chăm giúp và khăn gói lên đường tìm chồng. Người mẹ vượt qua bao dốc cao, vực thẳm, rừng rậm, một hôm đến một vùng đất cao bằng phẳng, ở đấy có một hòn đá to, người mẹ mệt quá ngồi tựa vào hòn đá rồi thiếp đi lúc nào không hay. Bỗng dưng hòn đá rùng rùng rồi như có âm thanh vọng ra:
- Mình ơi, chúng ta đã đến nơi có nguồn nước thiêng chữa bệnh cho con rồi!
Người vợ hoảng hốt, nhưng rồi trấn tĩnh nhận ra tiếng vọng đó chính là của chồng mình. Biết chồng gặp nạn đã hoá thành hòn đá bèn gục đầu vào mà khóc than thảm thiết. Vì khóc quá nhiều người vợ gục chết bên cạnh hòn đá. Hòn đá thấm nước mắt của người vợ ngày càng to ra, sừng sững giữa trời đất. Còn nước mắt của người vợ thì cứ tuôn mãi hoá thành dòng suối chảy suốt ngày đêm.
Về phần hai người con, thần Núi, thần Sông động lòng thương xót gia cảnh bi thương. Thần Núi, thần Sông biết rõ cha mẹ hai đứa có công, có nghĩa đi tìm thuốc tiên mà chết bên nhau nên đã hoá phép cho hai người con của họ khỏi bệnh.
Hai người con lớn lên, uống nước từ dòng suối chảy ra nên ngày càng khoẻ mạnh, cường tráng. Ngày ngày đi vào rừng hái củi, săn bắn họ vẫn thấy sừng sững trước mặt mình đỉnh núi cao và dòng suối cứ tuôn chảy ngày đêm không ngừng. Dân làng mới kể cho hai anh em nghe về câu chuyện của cha mẹ họ. Hai anh em thương nhớ cha mẹ vô cùng và làm lễ vật cúng thần Núi, thần Sông rồi gửi về trời lời biết ơn cha mẹ rằng:
“Công cha như núi này, nghĩa mẹ tuôn trào như nước kia. Ngày ngày, chúng con không nguôi thương nhớ, nguyện một lòng đền đáp công ơn”.
Sau này, dân làng thấy ngọn núi rộng lớn, sừng sững, mới đặt tên là núi Thái Sơn. Rồi từ đó trong vùng lan truyền nhau câu ca:
Công cha như núi Thái Sơn,
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.
Một lòng thờ mẹ kính cha,
Cho tròn chữ Hiếu mới là đạo con!